Gần đây, trên báo chí xuất hiện nhiều quan điểm cho rằng “giáo dục VN đang thối nát”. Tôi không đồng tình cho lắm.
Nếu cho phép tôi được nói, tôi sẽ nói rằng “giáo dục VN đang bế tắc”.
Nếu cho rằng nó thối nát, thì bạn đang phủ nhận hết thành quả giáo dục của cả 1 đất nước. Biết bao con người, bao thế hệ đã đi lên từ cách giáo dục đó. Và họ đâu có quay lại nói rằng “Tôi là một kẻ thối nát vì tôi trải qua một nền giáo dục thối nát”. Mười, hai mươi năm trước, phương pháp giáo dục này là tốt. Nhưng ở thời điểm hiện tại, có thể nó đã lỗi thời. Và người có trách nhiệm “quản lý giáo dục” chưa đưa ra được hướng đi đúng. Điều đó làm xã hội rối loạn. Tôi cho đó là sự “bế tắc”.
———–
Tại sao người ta cứ mãi than vãn về điều đó? Than vãn để trông chờ những người “quản lý giáo dục” có thể làm tốt hơn ư? Không! Hãy tự cứu mình trước khi trời cứu.
Bạn không đồng tình với giải pháp mà người khác đưa ra, cách tốt nhất là im lặng và tự tìm giải pháp khác. Hãy tự chọn hướng đi đúng cho mình. Bởi bạn có quyền quyết định tương lai cho chính mình. Thật dễ dàng để than vãn về điều bạn không hài lòng. Cũng thật dễ dàng để hùa theo ai đó than vãn về điều đó. Nhưng để đưa ra một quyết định thắp nến, để có thể im lặng và hành động, thì điều đó sẽ rất khó khăn.
Mỗi thái độ, mỗi việc làm của bạn đều góp phần xây dựng nên một nền giáo dục. Bạn cho nó là “thối nát”, bạn sẽ không thể đưa ra những hành động tích cực để cải thiện nó. Bạn sẽ chỉ nghĩ tới việc đạp đổ nó đi. Còn khi bạn cho nó là “bế tắc”, hãy tìm cách vượt qua nó, và những thành quả, công sức của bao nhiêu thế hệ người đi trước sẽ không bị lãng phí, chỉ bởi cái “dốt nát nhất thời” của một ai đó.
———
Thà thắp nến còn hơn nguyền rủa bóng tối.
It is better to light a candle than curse the darkness.
ELEANOR ROOSEVELT